Liên Sinh Hoạt Phật khai thị:
Trước đây tôi đã từng dạy pháp Long Vương bảo bình, cũng có rất nhiều người đi dâng bảo bình Long Vương, khi đó có rất nhiều đệ tử Chân Phật Tông đều đã hứa nguyện cũng đi khắp nơi để dâng bảo bình, cũng có người có được cảm ứng, rất nhanh chóng nguyện vọng đã thành hiện thực. Cũng có người không có cảm ứng gì. Vì thế, có người hỏi: “Vì sao có người có cảm ứng, có người không có cảm ứng?”
Bảo bình như nhau, tu pháp như nhau, cùng đi ra biển để dâng bảo bình, có người có cảm ứng, có người thì không có cảm ứng. Vấn đề này rốt cục nằm ở đâu? Chúng ta biết bản thân Long Vương rất từ bi, pháp này cũng được xem như là pháp mà Long Vương và Như Lai ở trong kinh Long Vương truyền xuống. Cũng niệm chú, cũng dâng bảo bình, cùng đi ra biển và còn tu pháp bảy ngày. Nói đúng ra phải có cảm ứng, nhưng vì sao lại không có?
Thật ra nói đến việc cảm ứng cúng dường, có một số người rất nhanh có cảm ứng, có một số người thật sự là không có cách nào cho bạn có cảm ứng được. Bởi vì trên thực tế, đi dâng bảo bình Long Vương là để có được sự kết nối liên thông với Long Vương, bởi vì khi quán tưởng Long Vương, dâng lên ngài thứ mà ngài thích nhất, hy vọng ngài có thể cảm ứng, tức là ngài có thể nhìn thấy bạn và sau đó ban phúc cho bạn. Nhưng trong quá trình bạn tu pháp hoặc nguyện vọng mà bản thân mình cầu không phù hợp với chính bạn: không chắc phù hợp với ý của bản thân Long Vương, cũng không chắc bạn có thể có được cái phúc này, hoặc là nguyện cầu của bạn quá lớn, không thích hợp để cho bạn.
Lấy đơn giản một ví dụ. Có một người nông dân làm một việc tốt, quan lớn ở vùng đó cho gọi người này đến, bảo với anh ta rằng: “Anh làm việc này tốt quá, anh là người làm ruộng, ta sẽ cho anh một nguyện vọng, anh có thể nói nguyện vọng trong lòng mình ra.” Người nông dân nghe nói có thể ước nguyện thì rất vui mừng nói: “Tôi làm việc này đã khiến ông thích thú như vậy thì tôi sẽ có một điều ước.” Điều ước của anh ta rất lớn. Là điều gì thế? Chính là “hy vọng lập tức lên chức huyện trưởng”. Thật ra điều này là không thể nào, vì người nông dân không biết chữ, chí ít có rất nhiều sự việc phải cân nhắc xem năng lực của bản thân mình có thể làm được không đã.
Đệ tử chúng ta thường đi khắp nơi hứa hẹn, cũng đi khắp nơi cầu lung tung, ngay cả chơi cổ phiếu cũng cầu, nếu thế thì Long Vương cũng phải quản cả thị trường cổ phiếu mất. Cho nên khi bạn cầu cũng phải dựa vào bổn phận của mình mà cầu. Rất nhiều đệ tử cũng cầu rất kỳ quái, thậm chí là đem cổ phiếu giả đi bán, hy vọng Long Vương sẽ gia trì cho họ có thể đem cổ phiếu giả bán sang nước khác, và phải bán được hết tất cả. Thỉnh cầu vô lý như vậy thật sự là rất quá đáng rồi. Ví dụ như đánh bạc, làm tổ trưởng, anh ta cũng cầu. Cũng có người đến Las Vegas, đến đến thành phố Atlantic để đi đánh bài, cũng cầu Long Vương giúp đỡ anh ta, đây đều là những thỉnh cầu quá đáng rồi. Cũng giống như người nông dân kia làm được việc tốt xong thì cầu được làm huyện trưởng vậy, những thỉnh cầu kiểu này đều là quá đáng.
Cho nên nói chung, có tương ứng hay không tương ứng có liên quan tới phúc phần của bản thân bạn. Nếu bạn không tương ứng, phải nghĩ xem liệu có phải phúc phần của mình chưa đủ không? Liệu có phải nghiệp chướng của mình quá nặng không? Nên tu pháp sám hối. Phải tu đến trình độ nào đây? Chính là trước tiên bạn thỉnh cầu Long Vương, đến khi bạn nhìn thấy Long Vương hoặc mơ thấy mình đến Long Cung đi lấy tài bảo, hoặc Long Vương ban cho bạn các thứ, hoặc Long Vương phóng quang gia trì cho bạn, hoặc mơ thấy rồng, hoặc mơ thấy có con thuyền chở bạn sang bờ bên kia, đây đều là những giấc mơ cát tường mà Long Vương ban cho bạn, biểu thị bạn có thể tương ứng rồi, đây là có chứng có nghiệm rồi. Bạn đã có được giấc mơ tương ứng rồi thì lại tu pháp Long Vương bảo bình bảy ngày, rồi đem dâng bảo bình, như vậy mới có thể có tương ứng.
Phúc phần của bản thân mỗi người có lớn có nhỏ, Long Vương cũng phải xem phúc phần của bạn lớn nhỏ thế nào mà quyết định phải lập tức cho bạn hoặc là bạn phải từ từ tu mới có thể có được chứ. Hoặc là về cơ bản bạn không có cách nào có được phúc phần này. Nói chung là sẽ đều cho bạn chỉ thị.
Cho nên bất kì pháp tu dâng cúng dường nào cũng đều như vậy, chứ không phải là tu pháp bảy ngày xong là có thể có được tương ứng. Giả sử mọi ước nguyện đều đạt được hết thế thì tôi cũng muốn ngày ngày tu pháp Long Vương bảo bình, bảy ngày là có thể cầu được rồi, như thế thì cái gì tôi cũng cầu, cái gì cũng ứng. Thế nhưng ở đây phải dựa vào tâm, phúc phần và con đường tương ứng của mỗi người, và xem cả nghiệp của chính mình nữa, còn cả hành vi nữa, tất cả những điều này đều phải xem xét. Hy vọng mọi người đã hiểu đạo lý của việc dâng bảo bình Long Vương và cúng dường.
Om Mani Padme Hum.
16/7/1993.
Khai thị của Liên Sinh Hoạt Phật.
Thời gian: 12/02/2011.
Địa điểm: Viên Nhuận Đường.
Quán đảnh: Pháp Long Vương.
Vừa rồi Thượng sư Liên Nhuận có cầu pháp Long Vương, điểm quan trọng của bảo bình Long Vương trong pháp Long Vương là: Thứ nhất, bạn phải quán tưởng bảo bình thành Long Vương, miệng bình là miệng của Long Vương, chỗ cổ bình tròn tròn này quán tưởng thành đầu của Long Vương, răng của rồng. Thế rồi xuống dưới thân bình tròn tròn này quán tưởng thành thân của Long Vương, chân của Long Vương. Bảo bình Long Vương cần phải được quán tưởng thành Long Vương như vậy.
Thế rồi sau khi quán tưởng xong thì phải trang bị thêm nội tạng, trong Mật giáo phải trang bị thêm tim, gan, lá lách, phổi, thận, tất cả đều phải trang bị đầy đủ cho Long Vương. Mỗi thứ này đều có vật tượng trưng của nó, phải bỏ những vật tượng trưng này vào trong bình. Trước kia tôi có viết trong sách rồi, tim, gan, lá lách, phổi, thận, có thứ đại diện cho đầu của Long Vương, cũng có thứ đại diện cho đuôi của Long Vương, còn có cả thứ đại diện cho âm thanh của Long Vương nữa, nhưng vật tượng trưng này đều phải bỏ vào trong bảo bình Long Vương.
Trước đây Thượng sư của tôi nói như thế này. Bắt buộc trong bảo bình này phải bỏ một món đồ mà bạn thích nhất, món đồ mà bạn thích nhất đó gọi là “khó bỏ mà có thể bỏ”, bỏ vào món đồ khó bỏ mà bạn có thể bỏ đó thì bạn mới có thể có được sự ban phúc của Long Vương.
Người bình thường nghe tới đây thì nói “tôi không muốn tu nữa”. Phải bỏ thứ mà bạn thích nhất vào trong bình, sau đó đem ra biển rồi ném xuống biển, thỉnh Long Vương tiếp nhận bình rồng này. Bạn không thể nào lại nhảy xuống nước để vớt nó lên, coi như thứ này không có được nữa. Thứ bạn thích nhất là gì? Ví dụ như kim cương. Bạn từ bỏ được viên kiêm cương mà bạn thích nhất, dâng cho Long Vương, đem thứ mà bạn thích nhất, bất kể là thứ gì, tóm lại là thứ bạn thích nhất, bỏ vào trong bình, cái này gọi là “khó bỏ mà có thể bỏ”.
Sau khi “khó bỏ mà có thể bỏ” được rồi, Long Vương thấy là bạn thật sự vô cùng kiền thành, ngài mới có thể ban phúc cho bạn. Sau này Thượng sư của tôi thấy như vậy thì pháp Long Vương bảo bình sẽ rất khó để tu, liền dạy chúng tôi một cách đơn giản nhất, dùng thủy tinh thay thế cho kim cương. ”Khó bỏ mà có thể bỏ” này cực kì quan trọng.
Thứ hai, bạn tu Long Vương bảo bình phải vô cùng thành tâm dâng hiến, nói cách khác là tôi dâng bảo bình này cho Long Vương, tôi làm với tâm thành kính dâng hiến nhất, đây là điều quan trọng nhất. Nếu có thể làm như vậy thì sẽ có được cảm ứng của Long Vương.
Những thứ bỏ vào trong bình là đại diện cho tim, gan, lá lách, phổi, thận và đầu, đuôi, ngoài ra còn có thứ mà bạn thích nhất, vàng cũng có thể cho vào. Có thể bây giờ vàng tương đối đắt, bạn dùng miếng vàng nhỏ thôi, không nhất định phải là miếng to. Nếu mà đòi to như quả bóng, bảo bình sẽ rất nặng, bạn sẽ không chịu nổi đâu, dùng một miếng vàng nhỏ, thứ bạn thích để làm vật tượng trưng. Khi ném bảo bình đi, bạn phải đem toàn bộ thân khẩu ý của bạn dâng hiến cho Long Vương.
Trước khi đem dâng bảo bình, bạn phải trì chú, mỗi ngày vào buổi tối phải đi trì chú: “Nam-mô san-man-tô mô-thua-nam wa-zư-la mi.” Khi bạn trì chú thì còn phải kết thủ ấn, kết thủ ấn chữ “tỉnh” (井) [cái giếng] này đây là đầu, bên dưới là chữ “tỉnh”, bởi vì nó chính là chủng tử tự của Long Vương. Quán tưởng bảo bình này biến hóa thành Long Vương, bạn ở trước mặt ngài kết thủ ấn, trì chú, quán tưởng ngài đi vào bên trong bạn, bạn đi vào bên trong Long Vương.
Bình thường hiện tượng tu pháp có cảm ứng là bạn cảm thấy bản thân Long Vương ban tài bảo cho bạn, cảm ứng thấy Long Vương hiện thân, cảm ứng thấy hình tướng của Long Vương, ngài xuất hiện trong giấc mơ của bạn, xuất hiện trong thiền định của bạn, trong lúc trì chú bạn nhìn thấy hình Long Vương và thấy ánh sáng, lúc này bạn mới đi dâng bảo bình, đem bảo bình dâng ra biển. Đây là một điểm quan trọng. Thật ra Mật giáo mà chúng ta nói chính là yoga, bản thân yoga này dịch ra tiếng Trung chính là tương ứng.
Bản thân Long Vương rất dễ tương ứng. Thật đó, các vị Thần Tài mà chúng ta gọi, ví dụ trên trời thì có Tứ Thiên Vương, dưới biển là Long Vương, trên mặt đất là Sơn Vương, rất nhiều Sơn Thần, rất nhiều Hồ Thần. Sơn Thần, Thiên Thần, Hải Long Vương, Long Thần đều tương đối dễ tương ứng.
Bản thân Long Vương có nguyện vọng của ngài, đó là ngài mong muốn có thể thành Phật, nhờ việc tu hành của bạn, bạn hợp nhất với ngài rồi, sau khi bạn thành Phật, Long Vương cũng có thể thành Phật. Chúng ta có thể khuyên thỉnh Long Vương thành Phật, tu hành thành Phật! Chính bản thân bạn cũng có thể thành Phật. Trọng điểm của pháp Long Vương là khi hồi hướng, bạn phải khuyên thỉnh Long Vương thành Phật. Long Vương thích thành Phật, mà ngài đã thích rồi thì khi bạn khuyên thỉnh ngài thành Phật, ngài sẽ sinh tâm hoan hỷ, sẽ ban phúc cho bạn.
Trọng điểm của pháp này nằm ở đâu. Thứ nhất, làm đầy bảo bình. Thứ hai, quán tưởng bảo bình biến thành Long Vương. Thứ ba, bạn phải chuẩn bị một đàn thành thanh tịnh, tu pháp Long Vương bảo bình cho tốt, quán tưởng, trì chú, kết thủ ấn, nhập Tam ma địa. Mỗi ngày làm như vậy cho đến khi ngài tương ứng với bạn, có được cảm ứng rồi, sau đó bạn lại cầm bảo bình này đi ra biển, dâng bảo bình cho Long Vương, sau đó khuyên thỉnh Long Vương thành Phật. Tu hành đúng như vậy mới là như pháp.
Nguồn: True Buddha School
Nguồn biên dịch: chanphat.org